CẢI MÊNH TỪ ĐÂU?
Cải số mệnh, không gì bằng tự sửa mình! Vạn sự trên đời này cũng đều do con người mà ra cả, chớ đổ tại số mệnh do thiên định, trước hãy trách mình làm không đúng. Tạo hóa công bằng, cân nhắc nặng nhẹ chẳng bao giờ thiên lệch. Trong truyện Kiều, cụ Nguyễn Du đã viết “Có Trời mà cũng tại ta, chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài”
Sống trong Trời đất, đương nhiên phải chịu lẽ của Thiên-Địa, nhưng trong cái lẽ ấy, vốn biến hóa khôn lường, đâu phải cứ số mệnh là đã an bài.
Cải mệnh, trước hết phải BIẾT số mệnh, phải cùng thông cái lý lẽ của tạo hóa, mới hy vọng, bằng không chỉ là sự hão huyền. Sách Đại Học trong Tứ Thư viết : “Tri chỉ nhi hậu hữu định, định nhi hậu năng tĩnh, tĩnh nhi hậu năng an, an nhi hậu năng lự, lự nhi hậu năng đắc. Vật hữu bản mạt, sự hữu chung thủy, tri sở tiên hậu, tắc cận đạo hĩ” – Biết dừng lại mà sau mới định, định mà sau mới tĩnh, tĩnh mà sau mới an, an mà sau mới suy nghĩ, có suy nghĩ rồi sau mới đắc. Vật vốn có gốc-ngọn, việc vốn có đầu-cuối, biết được sau-trước, thì đã gần với đạo rồi.
BIẾT, biết mình-biết người, biết thời thế, biết số mệnh thì mới hy vọng trong cái hỗn hào của âm dương thiên địa mà chọn cho mình một nơi chốn phù hợp. Ở đời, có bao giờ “nước chảy xuôi mà đá trôi ngược”? một nhành cỏ bồng sao cưỡng lại cả dòng sông chảy? có chăng tìm lấy con đường THUẬN MỆNH để được yên thân. Cũng vì chẳng thể biết cho cùng số mệnh, nên thiên hạ bảo nhau :”thôi thì lấy thiện làm đầu – vạn sự cầu chẳng bằng cầu phúc” ... cũng là điều tốt.
Kẻ thường dân, mong được no cơm ấm áo, được vui sống yên ổn – thứ được coi là “vận hạn xấu” cũng chẳng ngoài chuyện cơm áo ngày thường. Kẻ trí nhân, lo việc thiên hạ, những mơ cao ước dài, thành danh tại thế, lưu danh ở đời – Vận hạn xấu là Thành, là Bại, là Thế là Cục... chẳng ai giống ai.
Hàn Tín khi xưa, đeo ấn Nguyên Nhung, thâu Triệu, hưng Hán.. tài nghiêng trời đất, nhưng chỉ vì không BIẾT mà về sau bị Lã hậu chỉ là một người đàn bà giết hại. Trương lương, tài danh quán thế, biết thời, biết thế, biết long người mà khi công thành danh toại bỏ vào núi tu tiên, sống cuộc đời thần tiên chi cảnh. Hoặc như Phạm lãi, sau khi hạ Ngô, hưng Việt, bỏ đi ngao du lãng uyển bồng hồ... chẳng phải là kẻ BIẾT sao?
Đại học viết :” Cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trị kỳ quốc, dục trị kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia; dục tề kỳ gia giả, tiên tu kỳ thân; dục tu kỳ thân giả, tiên chính kỳ tâm; dục chính kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý; dục thành kỳ ý giả, tiên trí kỳ tri, trí tri tại cách vật” – Xưa muốn làm sáng cái đức sáng trong thiên hạ, trước phải trị quốc, muốn trị quốc, trước phải tề gia, muốn tề gia, trước phải tu thân, muốn tu thân, trước phải chính tâm, muốn chính tâm, trước phải thành ý, muốn thành ý, trước phải hiểu biết, mà sự hiểu biết là ở chỗ xem xét đánh giá sự vật.
Từ xem xét sự vật để mà có hiểu biết, và rồi có thể tu thân - tề gia - trị quốc - bình thiên hạ. Suy ra, chẳng có gì bằng tự mình tu luyện, phấn đấu. Suy cho kỹ, xét cho tường, thanh tâm, quả dục, bỏ ác, hành thiện... ắt là mệnh sẽ cải
Kính!