Vô Khả Túy
Hà Xứ Tương Phùng
Mệnh do chính mình tạo và phúc cũng do tự mình cầu được. Kinh Thư đã nói làm lành được phúc, làm ác bị giảm phúc, thực rõ ràng đúng là những lời minh huấn.
Tất cả phúc điền đều không rời tâm địa của con người, từ nơi tâm mình mà tìm cầu thì mọi sự đều được cảm ứng. Tìm cầu ở ngay nội tâm của mình thì không những chỉ được đạo đức, nhân nghĩa mà công danh, phú quý cũng được nữa, đó là nội ngoại song đắc, trong nội tâm cũng như ở ngoài thân tâm đều cùng được cả bởi lẽ khi mình đã là người có đạo đức, nhân nghĩa thì người đời sẽ trọng vọng mình, công danh, phú quý không cầu cũng tự nhiên được; chỗ hữu ích của việc tìm cầu là đạt được sự việc vậy.
Nếu không biết hướng về nội tâm, mà chỉ mưu đồ hướng ngoại tìm thì thật không hợp đạo lý mà chỉ được những điều định mệnh đã an bài. Số mệnh đã định thì chẳng phải phí công phí sức, dù cầu hay không, tự nhiên rồi sẽ có. Ngược lại số không có, lại không biết phương pháp hướng nội tâm cầu thì dù có trăm phương ngàn kế mưu đồ cũng không được gì cả, chỉ mất công vô ích mà thôi, vì ở trong thì tâm trí thao thức không yên, ngoài thì chẳng được gì cả, đó là nội ngoại song thất.
Bởi vậy mới nói, không phải ai làm việc tốt cũng thay đổi được số mệnh. Ví như câu chuyện của Bùi Độ bán dầu, làm việc thiện mà không hề mong được gì, xuất phát từ nội tâm nên mới đạt được nội ngoại song đắc mà thay đổi số mệnh.
Lại như câu chuyện của Trần Đoàn Trần Hi Di với tướng quân Tào Bân. Trần Hi Di khuyên Tào Bân khi hành quân chinh chiến không nên để binh lính tàn sát bá tánh vô tội mới được hưởng phúc về già. Chính vì lời khuyên này đã cứu được trăm vạn bách tính. Trong trường hợp này, Tào Bân làm việc thiện tuy có toan tính cho bản thân nhưng việc thiện ông làm là cực thiện, cái phúc đó quá lớn nên cũng có thể thay đổi được số phận của ông và thậm chí là của dòng họ.
Tất cả phúc điền đều không rời tâm địa của con người, từ nơi tâm mình mà tìm cầu thì mọi sự đều được cảm ứng. Tìm cầu ở ngay nội tâm của mình thì không những chỉ được đạo đức, nhân nghĩa mà công danh, phú quý cũng được nữa, đó là nội ngoại song đắc, trong nội tâm cũng như ở ngoài thân tâm đều cùng được cả bởi lẽ khi mình đã là người có đạo đức, nhân nghĩa thì người đời sẽ trọng vọng mình, công danh, phú quý không cầu cũng tự nhiên được; chỗ hữu ích của việc tìm cầu là đạt được sự việc vậy.
Nếu không biết hướng về nội tâm, mà chỉ mưu đồ hướng ngoại tìm thì thật không hợp đạo lý mà chỉ được những điều định mệnh đã an bài. Số mệnh đã định thì chẳng phải phí công phí sức, dù cầu hay không, tự nhiên rồi sẽ có. Ngược lại số không có, lại không biết phương pháp hướng nội tâm cầu thì dù có trăm phương ngàn kế mưu đồ cũng không được gì cả, chỉ mất công vô ích mà thôi, vì ở trong thì tâm trí thao thức không yên, ngoài thì chẳng được gì cả, đó là nội ngoại song thất.
Bởi vậy mới nói, không phải ai làm việc tốt cũng thay đổi được số mệnh. Ví như câu chuyện của Bùi Độ bán dầu, làm việc thiện mà không hề mong được gì, xuất phát từ nội tâm nên mới đạt được nội ngoại song đắc mà thay đổi số mệnh.
Lại như câu chuyện của Trần Đoàn Trần Hi Di với tướng quân Tào Bân. Trần Hi Di khuyên Tào Bân khi hành quân chinh chiến không nên để binh lính tàn sát bá tánh vô tội mới được hưởng phúc về già. Chính vì lời khuyên này đã cứu được trăm vạn bách tính. Trong trường hợp này, Tào Bân làm việc thiện tuy có toan tính cho bản thân nhưng việc thiện ông làm là cực thiện, cái phúc đó quá lớn nên cũng có thể thay đổi được số phận của ông và thậm chí là của dòng họ.